... Em ạ, cứ lan ra, lan ra mãi như cơn cảm cúm. Nỗi buồn có đôi khi không tên không tuổi, mà sao lại dai dẳng bám lấy em thân yêu... Em ơi buồn làm chi, buồn mà làm gì vậy em... Nỗi buồn ấy mà, em ạ, có ăn được không, có nhìn thấy không, có chạm được không. Ai có thể tạo hình tạo khối nỗi buồn giùm tôi với, hay là em vẫn đang ôm trong tim vài nỗi buồn vẩn vơ, cho một vài mối tình khuấy loãng mà em hay thường mộng mơ trong những trang tiểu thuyết tình yêu. Em à, đây là cuộc đời, cuộc đời ngắn nỗi nhớ dài lắm em, nỗi nhớ dài cho thương yêu đong đầy, không phải cho nỗi buồn kéo qua ngày qua tháng. Nỗi buồn ấy mà, em ạ, nỗi buồn thường im lặng không lên tiếng, cứ ngủ yên trong lòng em đó, em có chịu đánh thức chúng dậy biến thành niềm vui không. Niềm vui đơn giản lắm em, em có chịu đón lấy chúng không. Những người trẻ như em, hay nói về nỗi buồn như một thói quen, một cơn nghiện, một thứ mốt hợp thời nào đó mà thời tôi không có. Lên facebook, up lên một vài status buồn tủi tri
MAY/2011.........may be...