Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 5, 2013

Nỗi buồn ấy mà...

... Em ạ, cứ lan ra, lan ra mãi như cơn cảm cúm. Nỗi buồn có đôi khi không tên không tuổi, mà sao lại dai dẳng bám lấy em thân yêu... Em ơi buồn làm chi, buồn mà làm gì vậy em... Nỗi buồn ấy mà, em ạ, có ăn được không, có nhìn thấy không, có chạm được không. Ai có thể tạo hình tạo khối nỗi buồn giùm tôi với, hay là em vẫn đang ôm trong tim vài nỗi buồn vẩn vơ, cho một vài mối tình khuấy loãng mà em hay thường mộng mơ trong những trang tiểu thuyết tình yêu. Em à, đây là cuộc đời, cuộc đời ngắn nỗi nhớ dài lắm em, nỗi nhớ dài cho thương yêu đong đầy, không phải cho nỗi buồn kéo qua ngày qua tháng. Nỗi buồn ấy mà, em ạ, nỗi buồn thường im lặng không lên tiếng, cứ ngủ yên trong lòng em đó, em có chịu đánh thức chúng dậy biến thành niềm vui không. Niềm vui đơn giản lắm em, em có chịu đón lấy chúng không. Những người trẻ như em, hay nói về nỗi buồn như một thói quen, một cơn nghiện, một thứ mốt hợp thời nào đó mà thời tôi không có. Lên facebook, up lên một vài status buồn tủi tri

Tháng Năm, xin chào những thương yêu!

Tháng Năm viết cho những bản giao hưởng ve trên tán cây phượng vĩ, cho lòng những học sinh cuối cấp những phút xao xuyến bịn rịn sắp chia tay nhau... Vì tháng Tư kéo dài lâu quá hay vì người ta còn luyến tiếc khúc hát giao mùa dịu dàng ấy mà tháng Năm lại đến muộn màng… Ừ thì, ta mong tháng Năm ngắn lại đôi chút để vừa đủ ta đón nắng về hong khô tóc, vừa đủ để ta kể người nghe câu chuyện còn bỏ dở, để em về còn kịp thấy nụ cười trong đôi mắt trong veo! Đêm tháng Năm gió lớn như đêm chẳng yên còn muộn phiền gì không em mà ta nghe màu tháng Năm bạc trên từng cơn gió thoảng qua rồi đi mãi, đi mãi… Đêm tháng Năm, ta dựa vào em thì thầm lời của gió câu nói để người đi, chỉ duy nhất đêm nay thôi, ta thức trắng cùng gió, cùng bản nhạc vang hoài một góc phòng. Đêm tháng Năm mang màu của chia ly những vết rạn nứt bé xíu những bước chân lướt qua nhau vội vã, ta điềm nhiên đứng nhìn: “Rồi cũng sẽ qua". À ừ, vì một lẽ đương nhiên họ không thuộc về nơi này họ không phải là tháng