Chuyển đến nội dung chính

Ngày chớm đông…


Hôm nay em dậy sớm, phá vỡ cái quy luật ấy, một cách tươi vui nhất có thể, em khoác lên mình bộ mặt tràn đầy sức sống và xuống phố với một chiếc váy hồng điệu đà…



Ngày chớm đông…




 Em miên man trong những giai điệu ngọt ngào của “Bản tình ca đầu tiên”, lướt nhẹ đôi bàn tay lên bàn phím ghi nhanh mấy dòng note trên facebook.



 “Ngày mới, chào bình minh buổi sớm với những tia nắng nhẹ. Nắng lướt qua đôi gò má khiến má em ửng hồng, gió mơn man bờ môi khiến em mỉm cười. Và, đôi mắt em thôi không còn ngấn nước, mặc dù nó đã sưng mọng lên vì một đêm thút thít.

 Em mỉm cười đón bình minh sớm hơn dự kiến. Có những thứ tưởng chừng như là quy luật, rằng ngày cuối tuần thì em được ngủ nướng và chẳng bao giờ chịu ra khỏi giường trước 11.00am. Nhưng hóa ra lại không phải vậy nhỉ? Hôm nay em dậy sớm, phá vỡ cái quy luật ấy, một cách tươi vui nhất có thể, em khoác lên mình bộ mặt tràn đầy sức sống và xuống phố với một chiếc váy hồng điệu đà… Ấy, thế là cũng giống như việc em phá vỡ quy luật trong tình yêu của chúng mình. Rằng xa anh em sẽ nhớ, nhớ rất nhiều, và yêu rất nhiều… Nhưng, em chẳng để điều đó kịp xảy ra nữa đâu nhé, vì em sẽ quên, quên nhanh thôi.

 Và…Thôi không còn yêu nữa…”

Em nhoẻn miệng cười, tắt laptop, dứt mình ra khỏi những giai điệu của bản tình ca êm ái. Dù sao thì em cũng phải gật gù công nhận rằng, những ca từ trong bài hát ấy cứ vang vọng mãi trong em, cứ nhẹ nhàng len lỏi vào trái tim em, khiến em rung lên vì xúc động, vì yêu thương và mong muốn được yêu thương… Nhưng em sẽ chẳng hình dung ra được mình sẽ trở nên như thế nào khi cứ mãi ngồi bó gối trong phòng và nghe đi nghe lại những lời ca ấy. Vậy nên, cách tốt nhất là giải thoát cảm xúc của mình. Xem ra, một đêm đầy nước mắt chưa thật đủ để quên đi tất cả. Lau khô nước mắt chứ chưa hẳn đã lau khô được vết máu từ con tim.

“Dạo phố đi! Shopping cũng được”

 “Cái… gì…??? Tao nghe nhầm à? Hay mày đang nói nhảm, vẫn còn mê sảng đúng không?”

 “Hâm à. Dậy nhanh đi, áo váy xúng xính rồi 5’ nữa ra mở cổng cho tao. Dạo phố nhé!”

 Em tắt ngay điện thoại để chắc chắn rằng nhỏ bạn thân không thế ú ớ hay thắc mắc lằng nhằng gì nữa. Mà kể ra nghe cái giọng buồn ngủ của nó cũng buồn cười thật đấy. Ôi, chắc hẳn em cũng đã-từng-như-thế nhỉ.

 Váy hồng điệu đà xinh xắn, thêm một chiếc áo khoác cho ngày chớm đông se lạnh, thêm một nụ cười tươi tắn để nắng cuối tuần trở nên rạng rỡ, em bước xuống phố, dắt xe ra khỏi nhà và đi theo quỹ đạo đã định: Nhà nhỏ bạn thân!!!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Hành trình tới ngày tận thế (Phần Kết)

Nó màu bạc, được trang bị thêm ghế ngồi đằng sau và giỏ chở đồ ở hai bên. Chiếc Super Cub được lái bởi một cậu bé và một cô bé. Cậu bé mười sáu tuổi, trên đầu đội một chiếc nón bảo hiểm nửa đầu có gắn kính chắn gió. Cậu đang mặc bộ đồng phục có áo khoác. Cô bé cũng mười sáu tuổi, trên đầu đội một chiếc nón bảo hiểm nửa đầu như thế không có kính chắn gió. Và cũng như cậu, cô bé mặc bộ đồng phục có áo khoác. Hành trình của chúng đã thay đổi từ hướng bắc về hướng nam, nhưng điều không thay đổi là chúng lái xe một cách lặng lẽ và đều đặn.

Phim 'Monte Carlo' của Selena Gomez

Poster chính thức của phim

In This Serenity - Và nơi ấy bình yên

Bài hát nhẹ nhàng, bình yên để hồi tưởng lại một chút cảm xúc trong quá khứ, nơi ta đã đánh mất những điều thuộc về nhau. Giờ đây, tất cả, mịt mù, xám xịt nơi tối tăm phủ kín