Chuyển đến nội dung chính

Đâu là tận cùng của nỗi đau?

Có những người chấp nhận bị bỏ rơi, như một sự chống cự đầy yếu đuối. Có những người lại coi đó như sự hả hê để ve vuốt tự trọng. Có những người làm mọi cách để phản kháng nỗi buồn nhưng không thể...

Có những người chọn lựa rời bỏ người kia, như một sự giải thoát. Có những người chọn lựa điều đó, lại như một lần đánh cược. 
Có những người, lại như là ruồng bỏ, buông bỏ chính mình, và vứt bỏ tình yêu. Có những người ra đi, để nửa kia hạnh phúc. 
Có những người can đảm, chỉ để đau một lần, nhưng lại đánh đổi tất cả cho nụ cười ở sau.

Nhưng còn lại phía cuối của những sự bỏ rơi, dù là nguyên cớ giản đơn nào đi nữa, vẫn là nỗi đau rất đắng, là nỗi đau chát mặn, của cả người ở lại, lẫn người đã đi…
Và điểm tận cùng của nó, ai biết đến bao giờ, mới trả hết niềm kia?

Có nhiều nhặn gì đâu, một cái gật đầu vị tha, để cả hai cùng bước tiếp. Khó khăn gì đâu, bao dung với người còn lại, cũng là tự thương lấy chính mình.

Ít người biết cách để thả cho mình những khoảng không nhau cần thiết, mà chỉ biết vội vàng quyết, rồi vội vàng bỏ rơi. Cái sự thỏa mãn nhất thời, như là sự trả thù hời hợt. Để rồi tiếc cả đời, có những nỗi ân hận hẳn hết một đời, không nguôi!

Có những người chấp nhận bị bỏ rơi, như một sự chống cự đầy yếu đuối. Có những người, lại như sự hả hê để ve vuốt tự trọng. Có những người, làm mọi cách để phản kháng nỗi buồn, nhưng không thể.
Người đi, ai giữ được người đi.

Nuốt nước mắt từng ngày, cùng quẫn với nỗi nhớ len sâu. Không thể thốt được một câu, vì giờ tất cả là vô nghĩa. Có tư cách gì nữa, để gần nhau.

Điểm tận cùng của nỗi đau, hẳn là vô thời hạn. Vì với những kẻ yêu nhau, mãi mãi là từ chỉ nỗi buồn, niềm nhớ, chứ không phải ở cạnh nhau.



Vì với những kẻ bị bỏ rơi, mãi mãi là từ dành cho tổn thương…
Với những người dứt áo ra đi, mãi mãi là từ dành cho nuối tiếc…
Xin lỗi chỉ là một động từ bất lực. Rời bỏ, vẫn là rời bỏ mà thôi.

Hãy chọn con đường dài nhất để bước cạnh nhau, khi dead-line của nỗi đau kia, chính là nỗi sợ. Víu vào đó, để vui buồn với nhau, đến lúc nào không thể. Vì buông tay rồi, nỗi sợ, sẽ thành nỗi đau.
Đâu là tận cùng cùng của nỗi đau?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Hành trình tới ngày tận thế (Phần Kết)

Nó màu bạc, được trang bị thêm ghế ngồi đằng sau và giỏ chở đồ ở hai bên. Chiếc Super Cub được lái bởi một cậu bé và một cô bé. Cậu bé mười sáu tuổi, trên đầu đội một chiếc nón bảo hiểm nửa đầu có gắn kính chắn gió. Cậu đang mặc bộ đồng phục có áo khoác. Cô bé cũng mười sáu tuổi, trên đầu đội một chiếc nón bảo hiểm nửa đầu như thế không có kính chắn gió. Và cũng như cậu, cô bé mặc bộ đồng phục có áo khoác. Hành trình của chúng đã thay đổi từ hướng bắc về hướng nam, nhưng điều không thay đổi là chúng lái xe một cách lặng lẽ và đều đặn.

Tìm vị của cô đơn...

Có bao giờ bạn có cảm giác cô đơn chưa? Có lúc nào đó bạn ở một mình, làm việc một mình, và không có một ai đó bên cạnh chưa? Tôi sẽ cho các bạn biết được nỗi cô đơn sẽ như thế nào. 

Tân Thần điêu đại hiệp 2014 - Ba chìm bảy nổi.

Thần điêu đại hiệp 2014 thì chắc sẽ chiếu vào năm 2014, hiện nay thì bộ phim này chắc cũng đã làm gần xong rồi. Ảnh của các mĩ nam, mĩ nữ đang trôi nổi lềnh bềnh trên mạng làm cho bao nhiêu khán giả chảy máu mũi, hộc máu miệng. Không biết bao nhiêu chàng trai bị dính chưởng của mấy nàng này mà tim đập rầm rầm, cũng không biết mấy nàng bị hấp hồn đại pháp của các công tử điển trai. Hình tượng mới dựng lên, hình tượng cũ sụp đổ. Ôi thôi thôi! nói chung là sẽ có rất nhiều điểm hấp diêm thị giác của các bạn.  Sau đây là mấy cái ảnh mà bọn làm phim nó thả ra câu mình xem phim nó. Nổi bần bạt nhất là cái anh Thần điêu đại hiệp - Dương Quá này: Rồi dính vào cái cô nàng Quách Phù ghê gớm này và phải mất đi một tay mới rời khỏi được, bu dữ quá, ai biểu đẹp trai nó khổ. Khuôn mặt trở nên khắc khổ hơn, không còn vô tư như trước. Nói tới Thần điêu đại hiệp mà không có Tiểu Long Nữ thì thật mất hết ý nghĩa, nhưng đôi khi không có lại