Chuyển đến nội dung chính

Chuyện mưa 0.3

Mưa rỉ rả cả ngày hôm qua. Thời tiết ẩm thấp và mây mù đến nỗi trong cả một ngày, thời gian như dừng lại, chỉ phân biệt được sáng và tối. Với tôi thì cũng không quan trọng lắm, tôi cứ co mình ở trong căn phòng, nghe tiếng mưa, lúc lớn lúc nhỏ, lúc ầm ầm lúc nhỏ giọt. Kể ra thì cũng vô vị.

Tròn 1 tháng nghỉ việc. Ban đầu nhẹ nhàng lắm, ừ, có cả một đống dự án phải làm. Cứ thế này thì sẽ không có deadline nào hết, sẽ nhanh chóng thu xếp lại cuộc đời mình và cho nó vào từng ngăn để dễ bề quản lý.
Nhưng ngay cả chính tôi cũng biết, quản lý tâm trí con người đâu có dễ dàng.
Mùa mưa năm nay dài quá.
Dài như friendlist trong danh bạ điện thoại hay FB. Tôi loay hoay giữa những con người thật - ảo, cuối cùng thì chẳng có một ai. Sao con người ta có thể cô đơn dường ấy? Không, tôi không có ý định trách móc gì, ít ra thì với cuộc đời, tự mình phải giải quyết những vấn đề của - mình. Cũng như dòng thời gian trên FB, tất cả rồi cũng trôi đi. Người ta có thể like, người ta có thể comment nhưng tất cả rồi chỉ dừng lại ở đó. Và không gì hết.
Đôi khi niềm tin về những mối quan hệ giữa người với người bị vỡ vụn khủng khiếp như thế.
Một dự án bị dừng lại. Ngay khi vừa mới hiểu được rằng, vào thời điểm đó, thời khắc đó người ta sẽ nói gì, hành động ra sao, giống như việc tôi nhắm mắt và chọn đại một loại trái cây tôi sẽ biết được đó là trái gì, mùi thơm của nó, vị chua ngọt của nó… thì dự án dừng lại. Và hụt hẫng.
Những dự án khác ở trạng thái “treo” vô hạn định.
Tôi nhớ những ngày tháng quay cuồng trong cả đống công việc, không mệt mỏi.
Và tôi nhớ tôi quá.
Chiều, quăng 1 status trên FB:
“Trời âm âm u u, trong không khí bốc lên những thứ mùi âm ẩm kỳ dị. Cuộn trong mền, đọc lại Kafka Bên Bờ Biển sau 6 hay 7 năm gì đó, vẫn mới mẻ như chưa từng giở qua. Quán cafe bên cạnh hết bật “Lấy chồng chiến binh, lấy chồng thời chiến chinh mấy người đi trở lại" đến “có còn nhớ đến loài hoa vỡ" rồi lại "Điệp cùng Lan chung bước, nhớ tuổi còn thơ"… Trời ơi! Cái thời tiết làm người ta dễ tổn thương đến mức vậy đấy”.
Ừ. Tôi đấy.
Cô đơn tuyệt đối!


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Hành trình tới ngày tận thế (Phần Kết)

Nó màu bạc, được trang bị thêm ghế ngồi đằng sau và giỏ chở đồ ở hai bên. Chiếc Super Cub được lái bởi một cậu bé và một cô bé. Cậu bé mười sáu tuổi, trên đầu đội một chiếc nón bảo hiểm nửa đầu có gắn kính chắn gió. Cậu đang mặc bộ đồng phục có áo khoác. Cô bé cũng mười sáu tuổi, trên đầu đội một chiếc nón bảo hiểm nửa đầu như thế không có kính chắn gió. Và cũng như cậu, cô bé mặc bộ đồng phục có áo khoác. Hành trình của chúng đã thay đổi từ hướng bắc về hướng nam, nhưng điều không thay đổi là chúng lái xe một cách lặng lẽ và đều đặn.

Tìm vị của cô đơn...

Có bao giờ bạn có cảm giác cô đơn chưa? Có lúc nào đó bạn ở một mình, làm việc một mình, và không có một ai đó bên cạnh chưa? Tôi sẽ cho các bạn biết được nỗi cô đơn sẽ như thế nào. 

Tân Thần điêu đại hiệp 2014 - Ba chìm bảy nổi.

Thần điêu đại hiệp 2014 thì chắc sẽ chiếu vào năm 2014, hiện nay thì bộ phim này chắc cũng đã làm gần xong rồi. Ảnh của các mĩ nam, mĩ nữ đang trôi nổi lềnh bềnh trên mạng làm cho bao nhiêu khán giả chảy máu mũi, hộc máu miệng. Không biết bao nhiêu chàng trai bị dính chưởng của mấy nàng này mà tim đập rầm rầm, cũng không biết mấy nàng bị hấp hồn đại pháp của các công tử điển trai. Hình tượng mới dựng lên, hình tượng cũ sụp đổ. Ôi thôi thôi! nói chung là sẽ có rất nhiều điểm hấp diêm thị giác của các bạn.  Sau đây là mấy cái ảnh mà bọn làm phim nó thả ra câu mình xem phim nó. Nổi bần bạt nhất là cái anh Thần điêu đại hiệp - Dương Quá này: Rồi dính vào cái cô nàng Quách Phù ghê gớm này và phải mất đi một tay mới rời khỏi được, bu dữ quá, ai biểu đẹp trai nó khổ. Khuôn mặt trở nên khắc khổ hơn, không còn vô tư như trước. Nói tới Thần điêu đại hiệp mà không có Tiểu Long Nữ thì thật mất hết ý nghĩa, nhưng đôi khi không có lại